Tia nắng ngày mới hiện lên phía trên trụ cao
Thêm ngày nữa chúng tôi cách ly tập trung cạnh nơi làm việc
Tít trên kia trời vẫn xanh biên biếc
Ở dưới này chúng tôi vẫn đi kiểm tra dọc đường dây
Hương ngọc lan qua lần khẩu trang thoảng nhẹ đâu đây.
Nhà vắng bên đường thập thò dăm đứa trẻ…
Cơn gió hè về theo chân đàn sẻ
Lau mồ hôi, dằn nổi nhớ trong tim
Cất sang bên những ngày tháng êm đềm
Đi chống dịch như là đi chống giặc
Đêm không trực ngồi hiên nhà chờ ca ngắm trời sao vằng vặc
Nhớ vợ, nhớ con, nhớ bạn bè …thành phố
Và trong lòng tự hỏi : ai nhớ tôi ?
Thương bác sĩ khoác áo xanh đi truy vết xa xôi
Thương bộ đội, công an căng mình thêm bao việc
Thương bao em thơ mẹ cha đi biềng biệc
Thương bao người ngồi nhà buồn đếm thời gian trôi
Anh cô lập ở đây cũng là tuyến đầu chống “giặc”
Sars-Covi-2 đang len lỏi cộng đồng
Giữ dòng điện luông thông như giữ giọt máu hồng
Tụi anh quyết tâm dù trăm công, nghìn việc
Cơm nắm , bi- đông nước lưng trời cũng thành đại tiệc
Thoáng nhớ nhà nhưng có kịp buồn đâu!...
Tháng bảy sắp về nhìn trời chép miệng mưa ngâu
Tháng mưa sao nắng về cháy da cháy tóc
Dù thời tiết thế nào, dù Covid ra sao tuyến trụ thẳng hàng trên đồi cao vẫn mọc
Để hôm nay mưa hạ về bỡ ngỡ nét dọc ngang!...
Em cứ trách anh hoài cứ bỏ vợ đi … đi hoang
Cứ mê mẫn đường dây riết rồi " tui chẳng thèm ông nữa"
Miệng nói vây nhưng em cứ giục anh theo bạn bè đi, đừng lần lửa
Ráng hết dịch cô- vi về đây để anh khỏi mộng mơ …
Anh cầm về chiếc nón nhựa vàng chi chít những dòng thơ …
Làm quà tặng khiến mấy mẹ con ra chiều bỡ ngỡ
Để tia nắng đầu tiên sinh ra bằng tình yêu muôn thuở
Rực lửa đời
thành hạt nắng xuyên qua