Chúng tôi đi ""cách ly""

Bài dự thi cuộc thi viết với chủ đề "Chung sức đồng lòng vượt qua dịch bệnh covid-19"

Thế là chúng tôi lại vác ba lô và lên đường đi “cách ly”. Nói là “cách ly” nhưng thực chất đây chỉ là một đợt tập trung tại Trạm theo yêu cầu đảm bảo vận hành an toàn liên tục và ổn định cho lưới điện Truyền tải, tránh bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh Covid-19 đang bùng phát trở lại và có nguy cơ lây nhiễm rất cao.

Do đã có kinh nghiệm trong đợt tập trung năm ngoái nên ngay sau khi có “lệnh” vào ngày 01 tháng 06 năm 2021 là chúng tôi lên đường ngay. Và có lẽ cũng bởi tình hình dịch bệnh lần này bùng phát khá mạnh trên cả nước, khả năng lây lan cao và xuất hiện các biến thể nguy hiểm nên phần nào tác động đến tâm lý của anh em. Lỉnh kỉnh nào là ba lô, túi xách, mền gối… tiếng cười nói rôm rả không giống đi “cách ly” một tí tẹo nào. Có người còn nói đùa vui rằng “lâu lâu mới được xa vợ hay sao mà thấy mặt mũi ai cũng rạng ngời vui vẻ”.

Nhà chờ ca của chúng tôi còn mới và sạch sẽ lắm! Đồ đạc thiết yếu dành cho đợt tập trung năm ngoái vẫn khá đầy đủ nên chúng tôi ổn định tương đối nhanh chóng. Sau khi trưởng trạm phổ biến phương án thực hiện “cách ly tập trung” và phân công nhiệm vụ cho các thành viên xong thì chúng tôi bắt tay ngay vào dọn dẹp phòng ốc và sắp xếp đồ đạc cá nhân. Người quét nhà – lau nhà, người thì lắp thêm các giá treo quần áo, lau dọn bếp, rửa chén bát… Cảnh tượng rộn ràng làm cho chúng tôi quên đi mất mình đang “đi cách ly”. Ca nào ở phòng nấy, khẩu trang luôn thường trực nhưng cho dù ở đầu dãy hành lang vẫn nghe rõ tiếng cười đùa của phòng cuối. Và ngay buổi trưa đầu tiên mỗi phòng đều đã có một bữa cơm nóng hổi. Thật đáng mừng!

Chúng tôi thực hiện nghiêm túc việc giữ khoảng cách giữa các ca, tầm soát thân nhiệt và sát khuẩn thường xuyên theo thông điệp 5-K. Công việc được triển khai qua Zalo. Mọi việc khá suôn sẻ nhưng có vẻ anh em vẫn chưa vui, phần vì đã bắt đầu “thấm đòn” nhớ nhà, phần vì chúng tôi chẳng có được một bữa cơm chung nào cả. Qua tuần thứ 3, “lệnh giãn cách” được nới lỏng một chút. Khỏi phải nói anh em vui như thế nào! Chiều hôm đó, một trận bóng chuyền “nảy lửa”diễn ra. Mọi người cùng nhau chuẩn bị thực phẩm, nấu nướng, dọn cơm. Mỗi người một tay, không ai bảo ai nhưng hệt như được sắp xếp sẵn vậy, ăn uống, nói chuyện rôm rả. Chỉ một cây ghi-ta với một điệu đàn duy nhất cũng đủ để chúng tôi ngồi với nhau đến tận khuya.

Theo kế hoạch thì bắt đầu từ tuần thứ 2, chúng tôi sẽ tập trung vào để hoàn thiện các hồ sơ quản lý kỹ thuật – quản lý vận hành trạm và thực hiện các chiến dịch để củng cố trạm và ngăn ngừa sự cố xen kẽ với việc chăm chút thêm phần xanh - sạch - đẹp. Chúng tôi chia thành các nhóm để thực hiện từng mảng công việc lớn: nhóm thì rà phụ trách rơ-le, nhóm thì làm nhị thứ, nhóm khác lại công tác an toàn – phòng cháy chữa cháy, vệ sinh công nghiệp… tất cả diễn ra một cách nhịp nhàng và có hiệu quả trông thấy. Danh sách công việc của anh Tiến – trưởng trạm đã dần được lấp đầy, hồ sơ dần hoàn thiện được sắp ngay ngắn lên kệ, những tủ bảng điện sạch bong được dán thêm một lớp nhãn nổi mới toanh trông thật bắt mắt.

Những lúc căng thẳng với mớ hồ sơ sổ sách, chúng tôi lại “cáp kèo” làm trận bóng, chơi ván cầu lông hoặc hè nhau đi dọn mấy đám lục bình đang giăng kín mặt con mương thoát nước quanh trạm; tranh thủ bắt rổ ốc gạo, ốc bươu để tối luộc mà nhâm nhi. Chán bắt ốc, “mấy ổng” quay qua câu cá. Mà kể cũng hay! Cái gì cũng làm mồi câu được. Trùn đất, tép mua về kho, khoai lang, cơm nguội, đậu phộng rang… đều thành mồi câu hết. Ấy vậy mà có bữa cũng câu được cả ký-lô cá trê với cá rô-phi để bổ sung vào thực đơn được vốn đã đầy đủ lắm. Ông nào cũng hí hửng chụp hình gửi về khoe với vợ con các kiểu trông thật vui.

Mấy hôm nay anh em đang thay thế các thanh nẹp, cố định lại các tán cây của hàng cây kiểng trước phòng điều hành, và còn dự định làm sẵn vài bồn cây để hết dịch mang cây vô trồng. Không biết dịch dã thế này thì cái dự định kia khi nào mới thực hiện được đây ? Nhưng dù thế nào chúng tôi vẫn tràn trề hy vọng rằng dịch COVID-19 qua thật mau cho bà con mình khắp nơi đỡ khổ, để mình còn về với gia đình nữa nhé. Chúng tôi nhớ nhà lắm rồi Covid ạ!


  • Xuân Phú – Truyền tải điện miền Đông 2.