Hoa Cúc lưng đồi

Bài viết nhân kỷ niệm ngày thành lập Công ty Truyền tải điện 4 (15/9/1976 - 15/9/2021)

Sương sớm làm bầu trời mờ đi. Khung cảnh trở nên huyền hoặc hơn. Sương sớm làm không khí lành lạnh, man mát. Sương mai làm một khung cảnh đầy sức sống kỹ thuật như hàng trụ điện trở nên lung linh bảng lảng. Nhưng cái ẩm ướt của sương thì chẳng lợi tí tẹo nào cho thiết bị điện. Đi kiểm tra thiết bị có giọt sương nào đấy lạc vào cổ áo làm người gai gai lạnh. Đi được vài trăm mét thì trời mưa râm . Có thể là cơn mưa cuối mùa. Những hạt mưa đang lưới trong không gian, sau đó rớt lào xào vào đám lá ven đường. Mưa nhỏ giọt ngắn, giọt dài theo vành mũ xuống chiếc áo mưa. Mưa râm , gió lạnh làm con đường vốn đã vắng lại lắng thêm một tí. Thời gian như chậm hơn, cuộc sống dường nhẹ nhàng hơn, anh thấy lòng mình như nhẹ nhàng hơn, cuộc sống chậm hơn. Anh bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm về gia đình, về đồng đội, về những gì mình đã trải qua…

Tháng chín về đi ngang mùa thu, chầm chậm lay lắt từng chiếc lá vàng rồi hồn nhiên ném chúng đi bất định theo gió ẩm. Bầu trời xám đi, không gian se lạnh hơn. Hoa cúc dại vàng rực dọc lối mòn trên đồi vắng, làm anh thợ đường dây kiểm tra tuyến lúc giãn cách thấy bớt cô đơn. Vẳng trong gió lạnh tiếng chim lạc đàn điểm xuyết thêm khung cảnh bàng bạc của mùa thu tháng chín.

Nắng se hanh, gió lành lạnh, dễ làm lòng người bỗng dưng trống trải, hư không. Cứ như là nắng gió lướt qua đã mang đi một chút gì trong hồn anh. Anh chợt cười một mình, là người thợ truyền tải lúc nào anh cũng phải tỉnh táo trước ngoại cảnh. Lúc nào cũng 5K, lúc nào cũng giữ an toàn cho mình, cho đồng đội , cho cộng đồng. Gió lạnh làm anh so vai trong chiếc áo bảo hộ. Lên đến đỉnh đồi nhìn hàng trụ thẳng hàng ẩn hiện trong màn sương mờ. Anh chợt nhớ đồng đội. Những người đã về hưu, những người chuyển công tác và cả những người đã đi xa thật xa. Lúc làm việc cạnh nhau, cãi nhau, giận nhau vì những điểm bất đồng nho nhỏ, nhưng chia xa như vầy lại nhớ nhớ những cái hay hay của người này, người kia. Nếu lúc ở gần không nắm những khoảnh khắc ấy thì giờ đây tìm chúng trong kí ức không dễ dàng gì.  Nhưng anh và đồng đội thì không lãng mạn và lan man đâu. Bọn anh  phải giữ cho dòng điện luôn chảy đều trong hệ thống đường dây như huyết mạch của mỗi con người. Tại các bệnh viện dã chiến điện cần thiết để cấp cứu, để chạy máy tạo oxy, để làm , để giữ ấm … cho biết bao con người, biết bao sinh mạng. Tại các trung tâm viễn thông, các trung tâm báo chí, các cuộc họp trực tuyến quan trọng… điện góp phần đem tiếng Đảng đến với lòng dân. Tại các phố phường, các mái ấm gia đình điện thắp sáng, điện đem thông tin, điện đem đến cho mọi người thông tin của nhà nước, điện làm quay một cánh quạt … làm cho mọi người tin tưởng vào ngày mai rồi trở lại bình thường, cuộc sống rồi cũng sẽ ổn thôi. Và trong tiếng i..i .. của dòng điện vang lên trên sợi dây truyền tải cao kia, là vạn lời yêu thương của những người công nhân ngành điện đang bám trụ ở xa gởi về cho cha già, cho vợ hiền, cho con yêu.. Trong gió văng vẳng tiếng loa của địa phương thông báo tình hình xét nghiệm, việc "khóa chặt, đông cứng" trong những ngày tới làm cái lãng mạn trờ về với hiện thực..  Giờ là buổi sáng! Hãy để cho tâm hồn lãng đãng chút đã.

Đi qua khu vườn cây vắng người do dịch bệnh. Sau cánh cửa gỗ dưới mái hiên nhà,  năm ngoái cả bọn đứng đụt mưa, vài cái đầu nho nhỏ thập thò, mấy đôi mắt trẻ thơ trong veo lấp ló như chào anh. Anh chợt nhận ra có những thời khắc chẳng bao giờ quay trở lại, chỉ có gió lạnh tháng chín, chỉ có cúc dại vàng lưng đồi mỗi năm vẫn ở đó. Có lẽ những cái đó khơi gợi lại hoài niệm trong tiềm thức. Một tiếng chào hiếu khách, một tách trà bốc khói nơi xóm vắng … năm nào làm anh nhớ mãi. Không thể nào quên được những ngày tháng yên bình ấy.

Mái nhà nhỏ vẫn ở đấy, đồi và hoa cúc dại vẫn ở đấy, đường dây thẳng hàng tít tắp vẫn ở đấy nhưng cô gái có đôi mắt tròn đen năm nào giờ không thấy. Tháng chín rồi qua! Anh rồi đi ! Lúc trước, mỗi lần đội đi ngang là thấy cô gái ấy đứng giữa đám hoa vàng lưng đồi. Năm ngoái, năm nay không thấy … hỏi thăm mới biết em đã xuống phố học hành, rồi làm việc luôn dưới ấy. Em lặng lẽ rời đồi vắng và mất hút phía phố phường.

Ngôi nhà chân đồi vẫn ở đó. Cảnh vật vẫn vậy. Dù trên dây cao thế trên kia dòng điện tuôn chảy không ngừng. Cùng thế giới chuyển đổi không ngừng.

Nhớ quá cơn gió tháng chín năm nào làm tung bay mái tóc cô bé ở lưng đồi vàng rực hoa cúc. Nhớ quá !

Đường dây của anh vẫn thế. Hàng trụ vẫn hiên ngang ưỡn ngực trước gió bão chuyển dòng điện từ núi cao hùng vĩ về phố chợ xôn xao. Kệ những ồn ả của đô thị. Chỉ có ai thật yêu khởi nguồn của dòng điện mới có tình yêu về nơi vắng vẻ, có gió lạnh tháng chín và cúc dại vàng như anh và đồng đội.

Chỉ là cơn gió tháng chín lưng đồi, nhưng nó lại làm anh lắng lại một tí, sống chậm đi một tí. Anh cảm thấy công việc âm thầm này nhẹ nhàng hơn, đường xá sình lầy không làm lòng anh bớt thanh thản hơn. Anh thấy yêu công việc của mình hơn. Những con bu-lông trên trụ, những bát sứ long lanh trên xá, tiếng rì rì của dòng điện đang tuôn chảy trên dây dẫn làm lòng anh chùng lại và bồi hồi nhớ lại những thời khắc đáng nhớ trong cuộc đời. Anh xốc lại dây đeo túi đựng máy đo nhiệt độ. Siết thêm quai của chiếc nón nhựa vàng và bước tới những bước vững chãi trong gió tháng chín.


  • Tấn Cường - TTĐMĐ2